Hết tuần sau tao nghỉ, nay tao kể tụi bây nghe câu chuyện hài này. Tụi bay biết không? Ngày đẹp trời thằng nào dâng lên một ý tưởng mua cái máy để cắt hơn chục đứa tụi tao. Thế là máy mua về bạn tao mất việc còn mỗi tao tụi nó chọn để đứng cái máy đó. Chuyên gia đủ thứ xuống cái máy mua nghe đâu mấy tỏi, tao cũng mừng thầm vì lái cái máy này hơn con xe hạng sang. Mà đời đâu như là mơ. Máy đâu có chạy được ra sản phẩm sau hơn nữa năm mấy ông kỹ thuật nghiên cứu chạy hàng. Giờ đây tao thấy thằng gì bên chất lượng cải tiến ôm mớ tiền thưởng, mấy thằng quản đốc sản xuất thì lâu lâu ra cái máy tháo cái mô tơ thay cho máy khác, hôm thì nó ra đổi cái nguồn. Thằng bên công nghệ thì lâu lâu lên đổi cái mạch, cái ống dầu, cái ống thổi hơi. Tao ngó thấy cái máy nay đổi toàn hàng lô thì chạy gì được đâu bây. Nhìn ngoài cái máy thì vẫn mới. Ba năm sau là hết thời gian khấu hao thì nó được thanh lý làm lãi. Vậy mà tụi nó ra cải tiến lụm tiền thưởng, thằng mua thì hốt hoa hồng phần trăm, bọn nhân sự thì cắt người, bọn bên dưới ăn hôi dồ rin, sau dăm ba năm thì nó bán thanh lý máy, kế toán trá được mớ tiền, thằng mua xác máy tưởng ngon mà đâu biết nó luộc hết đồ rồi nó thanh lý. Nên bán hàng thì giá cắt cổ, lương thì không tăng cho công nhân, tưởng máy sản xuất dè đâu công nhân chạy ca kíp bán thân bán mạng, không đủ hàng nó đuổi nó cắt. Mấy ông mấy bà lãnh đạo thì áo lụa dầu thơm nhức nách, đi xuống bịp khách hàng qua mấy cái máy để họ mua hàng mà đâu biết máy chùm mền, phòng tiệt trùng thì vi rút không, nóng như lò thiêu nên tụi tao phải chảy mồ hôi, thở còn thở không nổi tụi nó nói tụi tao ở dơ nên nhiễm vi khẩu lên hàng đi mỹ, ngày rửa tay mấy chục lần, đái rửa, ỉa rửa, ăn rửa, uống rửa. Mấy thằng sếp thì đ*o thằng nào rửa, chắc người nó thơm không cần rửa. Mực mua thì mua mực gần hết hạn cho rẻ, sản xuất thì hàng nó hư cái đổ thừa tụi tao không đậy nắp nên vi rút vào hư mực. Nhiều cái tức đ*o muốn nói.