Metanet

Metanet

Sản phẩm
1-50
District 1, Ho Chi Minh
3.2
98 reviews

Khi những cơn mưa cuối hạ lất phất bay trong gió, một chiếc lá vàng rơi nhẹ góc sân, dấu hiệu của mùa thu tới, mùa của những cuộc chia ly, cũng là đến lúc, phải nói lời chia tay với các bạn... — Á đù má nhập tâm quá nên quên, đang tính viết về câu chuyện “Metanet trong đời sống hôm nay”. Anh bỏ balo xuống, mở lap lên với niềm vui phấn khởi, ngày hôm nay chuẩn bị kick start dự án mới rồi, nghĩ cũng chán, đậu phộng giờ này mà mấy thằng quần què trong team còn chưa tới, trong không khí yên lặng buổi sớm, bên cạnh có tiếng thở dài, anh nhìn qua thấy anh xếp đáng kính đang ôm đầu lẩm bẩm, “Athereum hôm nay xuống quá, xấp nhỏ ở nhà biết phải làm sao? ” Chị bàn bên làu bàu, “Rõ ràng hôm qua còn xanh, biết vậy chốt mẹ cho rồi” Chán quá, anh hỏi gái cưng admin bầu bì miệng đang nhai nhỏm nhẻm, thế thằng chí cốt hay hút thuốc kể chuyện đời với anh đâu rồi, thì nghe như tiếng sấm bên tai: ”Nghỉ rồi”. Hết hồn con chồn, anh bỗng đăm chiêu, mắt anh nhìn xa x ăm, suy nghĩ về quê hương đất nước, chẳng phải nước mình vẫn còn nghèo sao, chẳng phải mình và mọi người đi làm vì niềm đam mê “Tiền” sao? Vậy cớ gì thời gian gần đây, đồng nghiệp của anh thời gian này tự nhiên đổ đốn như vậy, người người có personal issue, nhà nhà unwell, hàng vạn câu hỏi trong đầu ùa về, ủa tại sao mình đang ngồi đây, công ty đang trả tiền cho mình để làm gì?, nhớ tới công ty một người bạn, qua lời kể là một công ty vừa và nhỏ, được cái nhân viên rất đồng lòng, ai nấy đi làm hăng say, mọi người chung tay vô, dự án move vèo vèo, công ty càng làm càng hăng, nhận thêm được nhiều hợp đồng lớn, nhân viên ai nấy lương thưởng đề huề, vui mừng hớn hở, còn công ty anh... nghĩ đến đây anh thấy khoé mắt cay cay, ôm mặt khóc, bỗng bụt hiện ra: Le BỤT: Tại sao con khóc? Le Củi: Con khóc vì tình yêu quê hương đất nước... Le BỤT: bớt chém, vô thẳng đề bài! Le Củi: dạ dạ, con muốn làm việc, muốn phát triển bản thân, nhưng đồng nghiệp con không nghĩ vậy, làm ảnh hưởng xấu đến cả công ty, việc thì không move, dự án thì không xong, kiểu này rồi công ty sẽ đi về đâu. Le BỤT: thôi được rồi, ta ban cho con 1 điều ước. Le Củi: con ước đồng nghiệp của con tập trung công việc, chí thú làm ăn, xây dựng công ty như nhà của mình, tập đoàn phát triển như Amazon. Le BỤT: đậu phọng, it’s so hard man, làm sao thay đổi được suy nghĩ của con người, trừ khi họ tự nhận ra được bản chất của vấn đề mà sửa đổi. Hay là như vầy, ta ban cho con quyền lực, đứa nào thiếu tập trung là con tăng lương cho nó, nó có tiền rồi, đầu óc thoải mái, tự khắc nó ngoan thôi. Nhưng với 1 điều kiện, con phải đi làm không lương, cho đến khi nào công ty đóng cửa. — Thấy anh mồm ú ớ, toát mồ hôi hột, vợ anh lay anh dậy, thờ phào một hơi, nhìn vào đồng hồ 9h sáng, giật mình anh lao ra khỏi giường, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy ù đi làm mà không kịp uống ly cafe, bà mẹ ngủ mơ trễ cả giờ làm. Trên đường đi làm anh nghĩ miên man, rồi cười mỉm, má hên chỉ là ác mộng, rồi chợt nhận ra được, mọi chuyện trên đời hoá ra đều dễ giải quyết như vậy, chỉ cần có tiền, và quyền lực, là xong, tưởng gì, cái này không có bụt anh cũng làm được, mà điều đầu tiên là phải đi làm đúng giờ, nghĩ đến đây anh cười như điên, rồi rồ ga tăng tốc, chiếc Cup tàn lao vút đi trong nắng, quên béng mẹ hôm nay SUNDAY.